Chương 3: Đi Bão Ở Quy Nhơn

Từ 5h sáng, tôi bắt chuyến xe Limousine khởi hành từ Tuy Hòa (Phú Yên) đến thành phố Quy Nhơn tỉnh Bình Định, cách đó trên dưới 100km. Không biết do đường đi gập ghềnh hay do chiếc lốp xe dỏm mà tôi ngồi cảm giác không hề êm ái tý nào trong suốt chuyến đi. Và cuối cùng thì cũng đến được Quy Nhơn tầm 7h. Và cái kết của một chuyến không êm ái là gì chắc bạn cũng đoán ra được rồi đấy.

Mới mấy ngày trước ở Phú Yên trời còn nắng đẹp thì nay Quy Nhơn lại chào đón tôi bằng một bầu trời ảm đạm. Gió thổi cảm nhận rõ cái hơi nước trong không khí, mát lạnh.

Trời âm u, không một tý mây. Một dấu hiệu chứng tỏ việc ông trời đổ mưa chỉ là chuyện sớm muộn

Nhưng nghĩ đến chuyện tôi dù gì cũng chỉ có hơn 1 ngày để khám phá phần nào vẻ đẹp nơi đây, tôi bỏ lơ chuyện thời tiết. Gửi xe và hành lý trong homestay đã đặt trước đó. Tôi thuê một chiếc xe máy, hướng thẳng đến một bãi biển được mệnh danh là thiên đường ở Quy Nhơn – biển Kỳ Co.

À, quên, tôi còn chưa ăn sáng nữa mà! Nghe nói ở Quy Nhơn có món bún rạm nổi tiếng, ai đến đây cũng phải ăn một lần cho biết. Tôi ghé vào một quán khá nổi trên mạng. Quán khá đông, có nhiều gia đình cũng đến ăn ở đây, không biết họ là người địa phương hay khách du lịch. Song tôi để ý thấy, phần lớn khách đến ăn, và ngay cả người bán cũng là người Bắc. Thực đơn khá đơn giản, chỉ có món bún rạm, tôi liền kêu luôn phần bún lớn. Nghe cái tên khá lạ, không biết nó sẽ như thế nào đây (tôi không dám nhìn quanh để bản thân mình có thể bất ngờ)…

Ồ!!!! Tôi khá ngạc nhiên là nó không có gì ngạc nhiên lắm như tôi tưởng tượng. Bởi trông nó không khác mấy so với món bún riêu cua ở miền Nam,: Bún + rau + gạch cua, chỉ thiếu đậu hũ và vài lát chả là y chang.
Nhưng mà lúc ăn thử mới biết, lớp dầu ớt nổi trên chén nước làm cho món này cay nhè nhẹ…Ăn kèm bánh với bánh đập.

Lúc ăn xong cũng là lúc ngoài trời bắt đầu đổ mưa lớn, không để mình nghĩ ngợi nhiều, tôi lên xe đi tiếp.

Men theo con đường Võ Nguyên Giáp, tôi băng qua Đầm Thị Nại trước tiên. Đầm nước mặn này thường được mọi người kể nhau nghe về những câu chuyện lịch sử hào hùng, nơi đây cũng gắn với không ít các cuộc thủy chiến giữa quân Tây Sơn và quân nhà Nguyễn…được nhiều người ví như trận Xích Bích của Việt Nam. Và từ năm 2006, tại đây đã khánh thành Cây cầu từng được xem là cây cầu vượt biển dài nhất Việt Nam.(vì hôm đó mưa gió quá, nên hông dám chụp chỗ cầu, nhưng thiệt sự nó dài khiếp, mà xung quanh là 2 mặt nước, nhìn từ trên cao xuống cứ có cảm giác lạnh sống lưng).

Mưa cứ thế xối vào mặt, người bạn đồng hành ngồi sau vừa check google map, vừa động viên tôi chạy tiếp. Những hạt nước bay theo gió biển, như những cây kim nhỏ đâm vào da, làm tôi đau rát…Một lúc sau, những tấm biển thông báo sắp tới biển Kỳ Co cũng hiện ra, làm động lực cho tôi đi tiếp.

Để đến được Kỳ Co, bạn phải mua vé ngay trước cổng một khu du lịch (hình như do nhà nước đầu tư quy hoạch), sau đó bạn sẽ được phép qua cổng vào bắt đầu…hành trình leo đèo bằng xe máy. Cũng nhờ trước điều đó nên từ đầu lúc ở homestay tôi đã lựa chọn chiếc xe số có vẻ “chiến” nhất để đồng hành với mình. Nhưng dù chiến cỡ nào, độ dốc của đèo vẫn là một thử thách cam go. Khi tôi phải luôn để xe ở số 1, hoặc số 2, mà vặn. Đường đi không ngắn tý nào, ấy vậy mà thỉnh thoảng còn có nhiều chiếc xe tải chạy lên, chạy xuống, lái xe mà rung tay thì không nên tự lái lên đây, rất nguy hiểm. Bạn chạy một hồi lâu, sẽ tới một trạm gác, do người của khu du lịch quản lý. Từ đây họ sẽ không cho bạn tự mình đi xuống bãi Kỳ Co để đảm bảo sự an toàn vì đường xuống khá dốc, không bằng phẳng mà gặp hôm đó trời mưa lớn nên trơn kinh khủng.

Tuy đi thiệt là cực, nhưng mà những gì bạn thấy được, thực sự là những trải nghiệm vô cùng quý giá mà không từ ngữ nào có thể lột tả được. Từ trên cao nhìn ra xa chỉ toàn là đại dương mênh mông. Đôi khi tự hỏi: Một đứa dân Sài Gòn như tôi làm sao có được nhiều lần cái trải nghiệm đó?!

Lúc quay trở về lại Quy Nhơn cũng đã quá trưa, về đến gần homestay, chúng tôi ghé vào một quán ăn được chị lễ tân chỉ hồi sáng.

Mải mê với những trải nghiệm mới, tôi quên mất thời tiết đang ngày càng trở nên xấu dần. Mưa vẫn lớn và cái lạnh của biển thấm vào da. Sau một chuyến đi dài cả buổi sáng, tôi trở lại homestay để nghỉ ngơi.

Theo trí nhớ của mình thì đây là món nem nướng Quy Nhơn. Điều ấn tượng của mình là thịt heo này giống như mang từ miền Tây ra đây bán vậy. Hơi bị ngọt :))

Tấm hình trên là bữa tối của tôi đó. Quán ăn nằm không xa chỗ mình ở lắm. Phần bánh tráng được chiên nên khá dầu mỡ. Nem làm từ thịt heo ướp thơm mùi tỏi mà không biết sao có vị hơi ngọt. Món này được cuốn với bánh tráng và ăn kèm với khá nhiều loại rau nên ăn không bị ngấy.

Ăn tối xong trời lại tiếp tục đổ mưa…sao mà cả ngày toàn mưa vậy nè!!!

Bất chấp thời tiết, đã đến xứ biển thì phải đi ăn ốc…Tôi lại tiếp tục lao đi giữa trời mưa tối ở một nơi lạ, tìm đến một căn hẻm nhỏ có vài ba quán ốc nằm cạnh nhau. Điều đặc biệt là ốc ở đây đã được chế biến sẵn và hầu hết đều được nấu bằng cách luộc, không giống như trong Sài Gòn (Với một loại ốc có để 5, 6 kiểu chế biến khác nhau: xào me, muối ớt, xảo tỏi, xào rau muống…)

Do được chế biến không quá cầu kỳ, nên ốc vẫn giữ được hương vị đặc trưng và tươi. Có nhiều loại mình thấy lần đầu tiên, hiếu kỳ nên mình kêu ăn thử. Ai ngờ phát hiện ra một dĩa ốc nếu như trong Sài Gòn giá cỡ 30-40k thì ở đây chỉ 15k…Ôi, ơn trời đã hiểu cho tấm thân phải đi du lịch trong mưa bão :)).

Có khá nhiều loại ốc khác nhau. Nước chấm cũng có tới 3 loại: muối ớt xanh, muối ớt đỏ và nước mắm. Chắc do ốc mới được bắt nên còn khá tươi và độ dai của thịt. Cùng với cốc sữa đậu nành nóng (không biết ăn ốc với uống sữa có kỵ nhau không ha?) đêm mưa bỗng trở nên bớt lạnh hơn ^^

Ăn đã đời…cũng là lúc các hàng quán bắt đầu đóng cửa dọn dẹp. Tôi cũng trở lại homestay. Vì trưa ngày hôm sau cũng là lúc tôi bắt bay lại về Sài Gòn, do đó chỉ còn 1 buổi sáng để tôi có thể làm những gì tôi muốn ở Quy Nhơn – nơi cách gần 650 cây số. Tình cờ ngày hôm tôi về cũng là đêm 24/12. Đêm mà mọi người sẽ ra đường đón Noel…

Và tôi chọn bắt đầu ngày cuối cùng ở nơi xa lạ bằng một ly cà phê ở một quán cà phê (hay nói đúng hơn là nhà hàng vì nó khá rộng ngay ven biển). Do vị trí khá đặc biệt nên cảnh ở đây cũng khỏi chê, song buổi sáng đó vẫn còn vương vấn những đám mây xám từ phía xa khơi.

Sau tách cà phê, tôi lên đường để đến với một trong những địa danh nổi tiếng nhất ở thành phố biển Quy Nhơn – Ghềnh Ráng. Nếu chỉ với cái tên ”
Ghềnh Ráng ” thì chắc nhiều người chưa đến đây bao giờ sẽ thắc mắc như vậy thì có gì khiến nó trở nên đặc biệt. Đó là bởi vì trong Ghềnh Ráng này, có 3 thứ: Đầu tiên là bãi Trứng – với những hòn đá bị phong hóa hình thù tròn tròn ngộ nghĩnh như quả trứng, ngay cạnh bãi Trứng là bãi tắm Hoàng hậu – nơi được đặt tên sau khi có tin đồn hoàng hậu Nam Phương – người vợ đầu tiên của hoàng đế Bảo Đại đến đây để ngắm cảnh. Và điều cuối cùng cũng là điều đặc biệt nhất: lăng mộ của nhà thơ Hàn Mặc Tử – đây cũng là nơi thi sĩ đã từng sống và cho ra đời những áng thơ bất hủ. Tương truyền thơ của ông không chỉ có thể đọc xuôi mà còn có thể đọc ngược từ cuối câu lên đầu câu để tạo thành một bài thơ có âm điệu khác.

Đừng nhìn tui nha, nhìn bãi Trứng kìa~~

Nói chứ tới đây cũng sắp kết thúc chuyến đi rồi! Tuy khoảng thời gian ở đây không được đẹp như hồi ở Phú Yên (như các bạn có thể thấy trong bài này không biết bao nhiêu lần tôi đề cập về “mưa”, “bão”) song những gì tôi đã trải qua ở đây sẽ là một phần ký ức mà thiết nghĩ tôi sẽ mang nó như một hành trang trưởng thành của mình sau này. Và quả đúng như vậy, tôi rời Sài Gòn trong một tâm trạng rối bời, áp lực và mệt mỏi bởi những công việc cuộc sống. Đến một nơi hoàn toàn mới lạ, cuộc sống cũng mới lạ nhưng nhờ vậy mà thay đổi được tâm trí của một kẻ đang chống chọi với một cú ngã tinh thần. Những chuyến đi không dài như vậy, nhưng đủ để toi F5 lại cuộc sống cũng như suy nghĩ của bản thân mình.

Đúng như ai đó đã từng nói: Chúng ta thường nói mình đã sống được 20 năm cuộc đời, nhưng có thực sự như vậy? hay chúng ta chỉ sống trong 1 năm và lặp lại điều đó 20 lần? Việc đi ra ngoài, để thấy được thế giới rộng lớn như thế nào, thiết nghĩ là một việc mà mỗi người đều cần làm, để tận hưởng cuộc sống không quá dài này ❤

Chương 2: Vịnh Vũng Rô – Vùng đất của những chuyến tàu không số.

Đêm đầu tiên, dặn lòng sẽ ngủ để mai dậy sớm ra biển tắm và tận hưởng cái khí trời trong lành của buổi sáng miền biển. Vậy mà, chắc do lạ chỗ, tôi nằm trằn trọc tới hơn nửa đêm mới ngủ được, và kết quả đã được đoán trước là: Tôi thức dậy lúc 10h sáng.

Cô đã mua đồ ăn sáng cho tôi từ trước. Một dĩa xôi mặn. Gọi là xôi mặn, nhưng mọi thứ dường như thuộc về xôi ngọt, bao gồm cái cái bịch muối đường mè ở phía xa xa kia như bạn thấy trong tấm hình.

Dĩa xôi mặn ngồ ngộ, khi toàn bộ xôi đều là loại xôi ngọt, còn có cả cơm dừa thái sợi. Có điều lý do duy nhất mà tôi nghĩ ra cho cái danh “xôi mặn” là những miếng chả kia

Dĩa xôi có vẻ hơi khô và nhiều so với cái dạ dày đang đánh trống của tôi, nhưng hông sao, nó cũng không quá tệ đâu. Phần làm tôi cảm thấy hấp dẫn nhất có lẽ là vài lát chả kia. Như bạn thấy, cuộc sống này là vậy, những điều đẹp đẽ thường không chiếm đa số, cũng giống như mấy lát chả tuy ít nhưng thực sự rất ngon. Vì vậy, hãy trân trọng từng khoảnh khắc chúng ta có được.

Do giờ ăn sáng của tôi “hơi gần” trưa, nên tôi khá ái ngại sợ không thể ăn trưa nổi. Tuy nhiên, với những món cô đãi thì tôi không thể nào không ăn, mà trái lại tôi đã ăn rất nhiều. Vì là đồ tươi, nên cảm giác ăn thịt cá và mực vẫn còn giữ được độ ngọt tự nhiên và độ dai nhất định. Một điều đặc biệt đó là những món ăn ở đây người dân không nêm nếm quá nhiều như ở thành thị, họ trân trọng hương vị tự nhiên của nguyên liệu và do đó chỉ chế biến thông thường rồi thưởng thức. Do vậy mà ở đây mọi người từ người lớn đến trẻ nhỏ đều rất rắn chắc, và không dễ để gặp ai đó hơi thừa cân.

Bữa cơm đúng phong cách của một gia đình miền biển. Cá chiên, canh cá, dĩa mực hấp gừng, tất cả đều rất tươi và ngon bá cháy.

Sau buổi cơm trưa, mắt tôi lại trùng xuống và đòi đi ngủ. Đúng là cầm tinh con heo, chỉ ăn và ngủ.

Buổi chiều, chú đánh thức tôi dậy sau khi đã đi làm về. Chuyện là hôm qua, chú có rủ tôi khi nào chú xong việc sẽ dẫn tôi đi Vũng Rô chơi cho biết.

Vịnh Vũng Rô nằm ở điểm gần cuối phía Nam của tỉnh Phú Yên, ngay sát đèo cả. Nghe chú bảo ngày xưa những chuyến tàu biển với nhiệm vụ vận chuyển vũ khí từ miền Bắc vào viện trợ cho các chiến trường Tây Nguyên và miền Nam (thường được biết đến với tên gọi Tàu Không Số). Nơi đây cũng có một điểm di tích mà một con tàu vận chuyển không may đã bị chìm.

Đường đến đó có một số đoạn còn chưa lát nhựa nhưng khung cảnh thực sự khiến bạn phải trầm trồ. Mũi Điện, Bãi Môn trong truyền thuyết dần hiện lên. Quang cảnh một bên là núi, một bên là biển xanh, rộng và xa. Con xe chạy theo con đường uốn cong, với cái gió biển mát rượi. Một điều chắc chắn là không có một lời nào hay một tấm ảnh nào có thể lột tả hết vẻ đẹp của nó (nhưng tôi vẫn ráng ghi lại một vài tấm hình, mong các bạn có thể cảm nhận được phần nào vẻ đẹp của nó)

Đây là bãi Môn, với hình dạng cong cong hình bán nguyệt, xa xa kia là mũi Đại Lãnh, với ngọn hải đăng mũi Điện. Nơi đã từng được nhiều tài liệu nói là nơi đón ánh bình minh đầu tiên của Việt Nam.
Đường đến Vịnh Vũng Rô. Phía xa xa là các nhà bè, nhà nổi của người dân sống và nuôi trồng thủy sản tại vịnh
Ở đây người dân thường sống trên các nhà nổi. Nếu có thời gian, bạn có thể ghé vào bất cứ căn nhà nào dọc đường đi ở Vũng Rô. Họ đều cung cấp dịch vụ chở bạn ra ngoài nhà nổi của họ để dùng các món đặc sản mà họ từ nuôi trồng.

Đi một vòng Vũng Rô cùng chú về nhà cũng là lúc trời chuẩn bị tối dần. Buổi tối thứ 2 ở Phú Yên, tôi có hẹn với một người chị bạn học chung trường Đại học ở Sài Gòn có nhà ở Tuy Hòa. Vậy là một lần nữa tôi lại vào Tuy Hòa, chỉ khác đêm trước đó, là lần này tôi đi một mình bằng chiếc xe máy của nhà cô chú.

Các bạn khỏi cần đoán, vì việc tôi vào Tuy Hòa, cốt cũng là để ăn. Phải, không chỉ ngày đầu tiên, mà 2 ngày sau đó tôi đều dành buổi tối ở Tuy Hòa để ăn. Vì ở đây có quá nhiều món mới lạ, mà tiếc là tôi không thể ăn hết chỉ trong 3 ngày ngắn ngủi.

Đây là chén “Mắt cá ngừ đại dương”. Vì mắt cá vốn tanh nên người ta cho rất nhiều loại rau thơm, hành, hẹ vào để khử đi mùi cá. Song lúc tôi ăn vẫn thấy rõ cái vị béo béo “kén ăn” đó. Dẫu sao nếu có dịp, các bạn nên tự mình trải nghiệm món ăn độc đáo này.
Còn đâu là một sự kết hợp đỉnh-của-đỉnh. Bánh flan và kem dừa-nhãn. Tuy có hơi ngọt nhưng với cái lạnh của đá thì đây thực sự là một món khiến bạn phải xuýt xoa bởi độ ngon của nó. Khiến cho bạn khi ăn rồi chỉ muốn ăn nữa.

Sáng ngày thứ 3, chị từ Tuy Hòa ra nhà đón tôi, và sau đó tiến lên phía Bắc của tỉnh Phú Yên, để đến với một địa danh quen thuộc: Gành Đá Dĩa.

Để tiếp năng lượng cho một hành trình…khá dài. Chúng tôi ghé một quán nhỏ cạnh Quốc lộ 1A (so với Quốc lộ gần nhà tôi ở quận 12, TPHCM, đoạn quốc lộ ở đây nhỏ hơn nhiều) để ăn một món khá lạ: Bánh hỏi cháo lòng.

Các bộ phận của heo được luộc lên, ăn kèm với bánh tráng, giá và đủ các loại rau. Thứ đi kèm với món này là một loại nước chấm không quá xa lạ: Nước mắm và ớt siêu cay ở Phú Yên. Một tô cháo to chảng được đặt ở giữa bàn làm chị em tôi no căng bụng trước khi khởi hành đi tiếp.

Trên đường đến Ghềnh Đá Dĩa, chúng tôi tiện đường ghé ngang qua nhà thờ Mằng Lăng ở huyện Tuy An. Lý do vì sao cái tên này chúng tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời, song đây là nhà thờ Công giáo cổ nhất ở tỉnh này.

Điều ấn tượng với tôi ở nhà thờ này, là ngoài giáo đường chính bên trong nhà thờ như trong hình, bên trái của nó còn có một cái hang nhỏ. Trong hang nhỏ đó lại có thêm một thánh đường nhỏ nữa, nhưng với màu sắc lung linh và đặc biệt hơn nhiều. Đường đi vào hang hơi tối một đoạn nhưng vào trong các bạn có thể thấy những hình ảnh, tư liệu về nhà thờ, cũng như có bản in cuốn “Phép giảng 8 ngày” của linh mục Alexandre de Rhodes in năm 1651 tại Rome, Ý.

Cao chưa nè?!

Băng qua đầm Ô Loan, cuối cùng chúng tôi cũng đến được Gành Đá Dĩa – một điểm đến du lịch nổi tiếng nhất mà ai đã từng có dịp đến Phú Yên không thể không ghé qua.

Thời điểm đến nơi này là cũng đã giữa trưa, nắng như muốn vỡ đầu. Nhưng có lẽ, không ai trong chúng tôi quan tâm đến điều đó, bởi đâu phải dễ để đến được một nơi nổi tiếng như vầy. Mãi mê ngắm nhìn những đợt sóng biển xô vào đá, tôi chợt cảm thấy bản thân mình dường như quá nhỏ bé so với thiên nhiên rộng lớn này.

Nghe kể do rất lâu trước đây, địa hình nơi đây chủ yếu là nham thạch núi lửa. Với những tính chất cấu trúc địa tầng đặc trưng cộng với quá trình ăn mòn đã tạo nên dạng hình thù riêng biệt như các đĩa xếp chồng lên nhau.

Đến đây bạn phải mua vé vào cổng là 10k/người, ngay trước cổng vào có nhiều cô bán hàng lưu niệm, nước giải khát. Một điều đặc biệt, mà lần đầu tiên tôi thấy được, là những cô, chị bán hàng sẵn sàng cho bạn mượn chiếc nón không lấy tiền. Chỉ cần các bạn có thể mua ủng hộ họ 1 chai nước hoặc cái vỏ ốc nhỏ là các cô vui rồi, dĩ nhiên nếu không sẵn lòng, bạn có thể không mua.

Tôi có từng nghe qua loại dứa dại nơi đây, người ta sẽ chặt đem về nấu với nước lọc. Từ trái dứa này sẽ tiết ra một chất gì đó làm nước trở nên ngọt vị gần giống như nước sâm mình hay uống. Cũng muốn thử xem sao nên tôi đã mua thử 1 chai, giá cũng chỉ 10k/chai. Nhưng uống vị không được ngọt như mình tưởng tượng, song cũng là một trải nghiệm khá lý thú.

Rồi cũng đến lúc phải tạm biệt cái nắng gay gắt ở Ghềnh Đá Đĩa…tụi tôi trên đường quay trở lại Tuy Hòa…

Xíiiiii, khoan vội về đã! Đã đến Ghềnh Đá Dĩa thì tại sao không ghé qua Đầm Ô Loan nhỉ? Cùng với vịnh Vũng Rô, đây là nơi có nhiều nhà bè nuôi trồng hải sản nhất tỉnh Phú Yên. Với đặc tính nước lợ lợ, không quá mặn như nước biển, đây là một môi trường không-thể-nào-tốt-hơn để nuôi trồng hàng chục các loại hải sản: sò dương, sò lông, tôm tích, ghẹ,… Những cá nhân nào “sành hải sản” không thể nào không biết đếmón sò Huyết trứ danh ở đây được. Món sò tươi, ngọt tự nhiên được mọi người bảo nhau chỉ nên chế biến bằng cách luộc đơn giản để giữ nguyên hương vị gốc, chắc chắn sẽ làm bạn ngất ngây.

Món sò huyết trong truyền thuyết đây
Ngoài ra còn có món gỏi sứa. Đây là lần đầu mình ăn món về sứa. Lúc nhai cảm giác sực sực và khá lạnh miệng không quen. Nhưng được kết hợp chung với rau thơm và đậu phộng, nêm gia vị chua ngọt ăn rất ngon ❤
Là fan trung thành của các loại hải sản. Mình đã quyết định kêu thêm 1 dĩa sò dương nướng mỡ hành nữa.
Đây cũng là lần đầu tiên mình ăn loại sò này, Các bạn có thể thấy kích thước “khủng” của nó.
Ăn chấm với muối ớt xanh và mắm chua ngọt thì bá cháy luôn.

Được thỏa mãn phần nào sự thèm thuồng hương vị biển (vì bấy lâu nay trong Sài Gòn làm gì có dịp được ăn đồ tươi và ngon đến như vầy). Bọn tôi lên đường trở về lại Tuy Hòa, chị cũng chở tôi về lại nhà cô chú.

Vì đường đi khá xa nên lúc tôi về trời đã quá tối. Hôm nay là ngày cuối cùng tôi ở lại Phú Yên. Chợt nhớ ra, mấy ngày qua ở Phú Yên đã ăn ngủ nhờ nhà cô chú mà tới lúc chuẩn bị đi, tôi còn chưa mua quà gì cho họ. Mà thú thật lúc đó tôi cũng không biết mua gì. Lúc về tới nhà thì cô chú cũng đã chuẩn bị đi ngủ (ở quê người dân có thói quen đi ngủ sớm lắm). Nên ý định chụp hình làm kỷ niệm với cô chú cũng không thực hiện được. Sáng hôm sau tôi tạm biệt cô chú để lên xe đi Quy Nhơn mà lòng tôi vẫn thấy tiếc tiếc, đôi vợ chồng đã lớn tuổi, tử tế một cách đáng ngưỡng mộ, đã cho một kẻ lạ như tôi ăn no, để tôi ngủ trong một căn nhà riêng rộng lớn, dẫn tôi đi chơi mấy ngày vừa qua, mà đến lúc chia tay, tôi không có gì để làm kỷ niệm ngoại trừ ký ức…Và cứ thế, tôi tiếp tục đi.


Tưởng chừng mọi thứ đã dừng lại ở đó. Một tháng sau, tôi có dịp hội ngộ cô chú ngay tại nơi mình sinh ra và lớn lên – Sài Gòn. Đó là dịp mà con của cô (tức cô giáo tôi) làm đám cưới, cô chú và để chung vui với con mình. Lúc gặp lại tôi, cô khen tôi trông béo tốt lên (^3^) còn hỏi thăm việc học hành, công việc dạo này…Tôi cũng sung sướng không ta được khi gặp lại “ân nhân” của mình. Giờ tôi đã có cơ hội để gửi đến cô chú những lời chúc tốt đẹp nhất và cùng chụp những tấm ảnh để có thể lưu lại rất lâu cho sau này.

Cuộc đời thật kỳ lạ và ngộ ha, luôn gửi đến ta những người ta không hề lên kế hoạch từ đầu, để rồi họ ở lại trong lòng ta, như một phần ký ức không thể nào quên. Phải chăng đó là cái mà người ta gọi là Duyên??

Đi trốn ở Phú Yên: Chương 1

  • Ngày 20 tháng 12 năm 2018

Như một chiều cũng như mọi chiều, chỉ có tâm trạng của tôi là khác, nặng hơn, mệt hơn,…và nó đã kéo dài 2-3 tuần liên tiếp. Dù vậy, chỉ ngày mai thôi, tôi sẽ có thể “tạm tránh mặt” khỏi Sài Gòn một vài ngày, để có thời gian “chữa lành” tâm hồn đã đang heo hóp vì áp lực cuộc sống.

5.00 chiều, tôi đã đặt chân đến vùng đất “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh” này, tốn chỉ khoảng 45p để chiếc máy bay của hãng Vietjet đưa tôi từ Sài Gòn đến Phú Yên. Nghe nói ở sân bay Tuy Hòa này mỗi ngày chỉ có khoảng 2 chuyến bay từ Sài Gòn, lúc tôi tới, cả phi trường chỉ có duy nhất một chiếc máy bay.

  • Ngày 21 tháng 12 năm 2018

Đón tôi là một người “cô họ hàng” địa phương, chữ “họ hàng” nằm trong ngoặc kép vì tôi không biết dùng từ gì để chỉ mối quan hệ “xa-mà-gần” này, vì đây là mẹ của cô dạy môn Địa lý tôi năm cấp 3. Ngày đó tôi là dân tuyển địa, và cho tới sau này, chúng tôi vẫn còn giữ liên lạc với nhau. Ngày cô biết tin tôi sẽ ra Phú Yên – quê nhà của cô, cô đã bảo “ra ở nhà ba mẹ cô cho tiện, nhà có 2 ông bà, con qua ở cho vui, không có gì đâu mà ngại”.

Ngay lập tức tôi nhận lời, đơn giản vì thú thật, chuyến đi này tôi không hề lên kế hoạch về việc sẽ đi đâu, ăn gì, ở đâu. Đơn giản tôi chỉ muốn tránh xa sự bộn bề và lo toan của Sài Gòn.

Mẹ của cô giáo đón tôi ngay khi tôi vừa ra phi trường, từ giờ tôi xin dùng từ “cô” để chỉ người phụ nữ tốt bụng và chất phát này cho bạn đọc không bị rối nhé.

Chiếc xe máy duy nhất của gia đình cô chú (chú là ba của cô giáo tôi và là chồng của cô) đưa tôi tới căn nhà cuối cùng của một con hẻm nhỏ. Cuối hẻm nhưng lại sát biển, điều đó khiến tôi phải “Ồ” thật tròn miệng ngay khi thấy màu xanh ngắt của biển nơi đây hiện ra trước mắt mình. Màu xanh đậm chứng tỏ biển ở đây rất sâu, vì tôi ra lúc mùa biển động nên dù ở đó hơn 3 ngày, tôi cũng chưa dám tắm 1 lần nào.

Đây là túi lưới, các ngư dân tới mùa sẽ dùng nó để ra khơi. Ngày tôi tới là mùa biển động nên mọi người cất nó trong đây. Xa xa là các chú bé con nhà dân chài đang đá bóng.

Vừa đến nhà, ngồi nói chuyện rôm rả với cô chú về đặc điểm vùng đất cũng như con người nơi đây, tôi nhận ra mặt trời cũng đã bắt đầu thu những tia nắng cuối ngày lại vào tấm áo choàng của mình.

Mặt trời đang lặn dần, tạo nên bầu trời rán nắng đẹp lặng lẽ

…Cô chú kêu tôi vào tắm rửa rồi chuẩn bị ăn cơm.

Bữa cơm đầu tiên ở Phú Yên, chén cơm trắng với cải luộc, cá mặn, tô canh. Và đặc biệt nhất là chén nước mắm tự làm với ớt cắt nhuyển. Loại ớt nơi đây có vị cay nồng khiến bạn “tốn cơm hơn bao giờ hết”

Tối hôm đó, cô lấy xe đèo tôi ra thành phố Tuy Hòa.

Nhắc tới Phú Yên, đa phần người ta sẽ nghĩ đầu tiên đến Tuy Hòa, thành phố trực thuộc tỉnh duy nhất ở đây. Nhưng thực ra Phú Yên còn có thêm 1 thị xã và 7 huyện.
Nhà cô tôi nằm ở huyện, cũng vì vậy mà để tới được Tuy Hòa, chúng tôi phải đi trên con đường Hùng Vương tuy rộng rãi, mới xây, nhưng không một tý đèn đường, chỉ thỉnh thoảng mới có đèn các xe chạy. Chạy mà gió biển thổi vù vù, luồn vào tay áo, mát lạnh.

Lại nói về Tuy Hòa dù được gọi là “thành phố” nhưng nếu xét về mặt đơn vị hành chính, cũng ngang huyện, chỉ có điều nó đông nhà cửa và nhộn nhịp hơn. Nói nhộn nhịp nhưng so với sự xô bồ và vồn vã của Sài Gòn, thì ở đây còn kém xa vì buổi tối ở đó cũng vắng, các con đường được quy hoạch nên khá vuông vức, rất dễ để chạy xe dù lần đầu mới đến. Đến đây, tôi đã
Một buổi tối no căng bụng với 3 cái bánh xèo ngập đầy, 15 chén bánh bèo, và 2 ly nước mía. Tất cả chỉ chưa tới 50k.

Bánh xèo miền Trung nhỏ nhỏ với đầy đủ nhân thịt, tôm, mực giá, tuy vậy hơi nhiều dầu. Và được biết quán mình ăn chưa phải là quán ngon nhất 😥
Bánh xèo được ăn kèm với rau và 2 loại nước chấm, các bạn có thể chọn ăn tùy sở thích, Nhưng với mình, thì mình tham lam ăn 2 loại luôn. Nước mắm pha cay, hơi chua chua ngọt ngọt trong khi chén mắm nêm miền Trung ăn rất đậm vị luôn!
Bánh tráng ở đây được người ta làm ướt sẵn mang ra ăn nên không cần nhúng nước hay làm ẩm gì nữa. Khá dai nhưng cũng ngon ^^

Vì ăn từ lúc chiều rồi nên sau những cái bánh xèo, bánh bèo ở trên, hai cô cháu đã thực sự no phì, nhưng cô vẫn quyết tâm dắt tôi đi đến quán nước mía 2500đ – cái giá mà một đứa dân thành thị như tôi không thể ngờ tới. Chắc vì giá phải chăng mà nhiều người tìm đến đây để mua nước mía, người bán ở đây ngoài ép mía thì không bỏ thêm các gia vị khác như tắc, sầu riêng hay đậu xanh, hoàn toàn nước nguyên chất. Hai ly nước được đứa con cô chủ mang ra, nhấm nháp vị ngọt ở đầu lưỡi, cuộc nói chuyện của chúng tôi cứ thế mà râm ran tới lúc ra về lại nhà.

Dù chỉ là quán cóc bán 1 ly nước mía với giá 2k5 nhưng ly nước ở đây vẫn đầy ụ và uống ngọt chất lượng luôn